TĂNG CƯỜNG XÂY DỰNG ĐẢNG BỘ TRONG SẠCH VỮNG MẠNH; PHÁT HUY MẠNH MẼ NGUỒN LỰC TRÍ TUỆ; ĐỔI MỚI, SÁNG TẠO, ĐỘT PHÁ TRONG THAM MƯU VÀ TỔ CHỨC THỰC HIỆN NHIỆM VỤ CHÍNH TRỊ, GÓP PHẦN XÂY DỰNG THỪA THIÊN HUẾ PHÁT TRIỂN NHANH VÀ BỀN VỮNG, TRỞ THÀNH THÀNH PHỐ TRỰC THUỘC TRUNG ƯƠNG
Đăng nhập hệ thống
Người dùng:
Mật khẩu:
Tìm kiếm
Thống kê truy cập
Tổng truy câp 9.293.212
Truy câp hiện tại 1.623
Chùm thơ kỉ niệm ngày Thương binh - liệt sĩ 27/7
Ngày cập nhật 07/06/2017
Đã 3 ngày... 49 ngày
Lòng mẹ chong đèn đếm...
Tim mẹ như nghẽn mạch
Ở đó không có 3 ngày không có 49 ngày
Chỉ có 9 tháng 10 ngày mẹ đứt hơi vượt cạn...
 
NGỜI NGỜI BÓNG MẸ
(Nguyễn Đình Minh)
 
Chiều nối chiều mẹ thắp nhang thơm
lòng theo khói mỏng manh tìm về miền vô định
dẫu chiến trường đã vùi sâu tiếng súng
lũ trẻ ở nơi đâu sao chúng chưa về?
 
Ngoài song rụng dần ngàn mảnh trăng khuya
mẹ gói nhớ thương gửi lời ru đêm vắng
đắp giấc nồng say cho các con
giờ đã thành cát lạnh
những chấm lân tinh, thao thức giữa sương rừng
 
Mũi kim cô đơn xuyên thấu qua lòng
vẫn xói buốt những mùa ngâu nước mắt
chỉ có trời xanh sẻ chia điều trái tim mẹ đập
đã thương yêu rồi
bỗng thành núi, thành sông
 
Đất nước rộng dài, đất nước mênh mông
không có mẹ bỗng hình như hẹp lại
ngày đổ nắng, đêm dội mưa
giữa không gian đa chiều rung tiếng nổ
mẹ như cây lúa trời bền bỉ sinh bông
 
Rồi vãn mùa, đồng vắng rỗng không
thân rạ trở về ấp iu mái rạ
xác rơm khô đốt đượm nồng bếp lửa
Tổ quốc còn những buổi chiều
nghe gió gọi cơm thơm
 
Đã có đá Vọng Phu nào cắt ruột hiến dâng con
chân đất, lưng còng gánh ngàn cơn bão thổi?
năm tháng chuyển vần,
                                năm tháng nhiều thay đổi
vẫn ngời ngời bóng mẹ
như hồn cốt bồ đề trong dáng lúa ngàn năm.
------------
 
 
TRƯỚC ĐÃ VỊ XUYÊN
(Nguyễn Đình Minh)
 
Tháng bảy trở về Vị Xuyên
cỏ cây đã băng vết thương xưa phủ xanh muôn ngàn hố pháo
nhưng tiếng sấm vẫn rung trong ngực đá
vang đanh như một lời nguyền
 
Có thể trên đời tất cả đá vô tri, trừ đá Vị Xuyên
đá nâng bước quân đi, đá kề vai lính
cùng trái tim người khắc lời thề vào báng súng
căng ngực chắn che bão lửa điên cuồng
 
Đất nước những ngày đạn réo dọc đường biên
những Vọng Phu vừa bồng con vừa chặn giặc
đất nước một thời súng rền Ải Bắc
dâng máu giữ đất trời, người hoá đá Chinh Phu
 
 
Mỗi viên đá một tế bào nguyên gốc tự ngàn xưa
kết bình độ không gian, tạo trường thành cột mốc
thế đá dựng dưới trời như những binh đoàn thép
sừng sững giữa bao phen trận mạc
 
Vị Xuyên trầm tư trong tháng bảy mưa rơi
mưa như vắt lòng ra mà dội xối
giữa lèn đá, nén hương nghiêng trải khói
bắc cầu thơm vào điệp điệp trùng mây
 
Đồng đội tôi vẫn quần tụ nơi đây
những chiến binh hoá thân vào thiên nhiên và lịch sử
trong dáng đá trập trùng đứng canh chiều biên ải
xin chớ vô tình gọi đá vô danh.
------------
 
 
RĂNG NÓ LẠI KHÔNG TÊN
(Trần Thu Hà)
 
Khuôn mặt con tôi biến dạng
Khuôn mặt đẫm máu
Hình như nó về gọi mẹ - mẹ ơi
Trái tim mẹ như ngưng đập
Trái tim mẹ như ai cắt
Trái tim mẹ như vừa bị đánh cắp
Đúng rồi! Giọng nó - thằng Sơn!
 
Đã 3 ngày... 49 ngày
Lòng mẹ chong đèn đếm...
Tim mẹ như nghẽn mạch
Ở đó không có 3 ngày không có 49 ngày
Chỉ có 9 tháng 10 ngày mẹ đứt hơi vượt cạn
 
Con tôi không có khuôn mặt không tuổi không tên
Chỉ là thằng cu đen còn hai răng khểnh
Mà sao nó lại không tên?
Nhớ rồi! Nó đi bộ đội
Nó là liệt sĩ vô danh
 
Chiến trường, ừ chiến trường
Ở đấy chỉ tiếng súng và tiếng súng
Xông lên, xông lên giành từng tấc đất
Chia nhau từng giọt nước từng viên đạn từng mẩu lương khô
Nó quyệch quạc trong thư kể thế
Mẹ đừng lo con của mẹ sẽ về
 
Con của mẹ đã về
Khuôn mặt con tôi biến dạng
Khuôn mặt con tôi đẫm máu
Chỉ nhận ra hai răng khểnh còn nguyên
Con tôi không tuổi không tên - chỉ còn hai răng khểnh
 
Tháng năm tóc mẹ nhuộm trắng dòng sông
Chỉ bầy phượng vĩ vô tư kéo co trên sắc đỏ
 
Mẹ nhớ rồi
Đúng! Nó là thằng Sơn
Đúng! TRẦN VĂN SƠN con mẹ
Răng nó lại không tên???
------------
 
MỘ SÓNG
 (Trần Thu Hà)
 
 Những đoàn tàu không số thoắt đến thoắt đi
Thầm lặng, quyết thắng
Phăm phăm hướng về khúc ruột miền Nam
 
Những đôi chân không ngủ khoác vị mặn thời gian
Hình Tổ quốc trong tim thúc giục
Trái tim cười trong ngực
Như mẹ hiền ươm mầm xanh                    
 
Ngày đi như hương tỏa
Con đường huyền thoại mở trên sóng biển
Gió mưa đói khát cái chết rập rình oằn trên môi bỏng
Các anh người giữ hồn đất nước tháng năm
 
Khi hải âu kéo căng mặt trời lên
Những đài hoa trùm trên mộ sóng
Rưng rưng, rưng rưng sóng trắng
 
Những khuôn mặt trẻ thơ bụm tròn xoe lại
Đôi dòng nước mắt chảy vào trong.
Nguồn: Văn nghệ Quân đội
Các tin khác
Xem tin theo ngày